“Giá như mình có 100.000usd nhỉ”?
Đó là mơ ước của chẳng riêng vợ tôi, còn là mơ ước của nhiều người, tuy rằng đối với một số người thì chừng đó chưa thấm tháp gì. Chỉ có điều, sau khi nghe ước mơ “giản dị” của vợ trong lúc mơ màng bên ly cà phê sáng, tôi đánh liều hỏi một câu ngắn gọn “để làm gì?”, vợ không trả lời.
Ngày trước, chúng tôi từng ước mơ một số thứ, ngày nay đa phần những mơ ước đó đều đã thành hiện thực. Hôm nay, vợ có ước mơ mới trong khi nhiều người khác vẫn mơ ước được như chúng tôi, cái vòng luẩn quẩn ! Có chuyện như sau:
“Một du khách Anh đến đảo Corse. Ông thấy trên bến cảng một ngư dân trẻ đang nằm trên thuyền câu hút thuốc và nhìn trời. Ngạc nhiên, ông hỏi:
- Tại sao anh không làm việc để có chiếc thuyền thứ hai?
- Để làm gì?
- Với số tiền có được từ con thuyền thứ hai, anh sẽ mua chiếc thứ 3, thứ 4, rồi cả đoàn thuyền.
- Rồi sao nữa?
- Với số tiền có được từ đoàn thuyền, anh có thể nghỉ ngơi.
- Vậy ông xem, tôi đang làm gì đây?”
Đó là câu chuyện vui, đừng ông nào học theo không làm ăn mà nằm khểnh hút thuốc trên thuyền vợ có đẩy xuống sông ráng chịu ! Quay trở lại câu chuyện giữa hai vợ chồng tôi, ai đó có thể nghĩ vợ tôi không trả lời vì cho rằng câu trả lời là thừa, hoặc giả ai đó ác ý hơn cho rằng vợ tôi nghĩ tôi hâm nên không thèm trả lời. Tôi cũng có cách nghĩ riêng của mình, tôi cho khi mình đặt câu hỏi, vợ tôi chưa sẵn sàng cho câu trả lời, cô ấy chưa thể chắc rằng liệu gia đình tôi có thực sự cần thiết số tiền lớn thế không dẫu cho việc phù phiếm thì nhiều.
Nhà tôi đủ về mặt cơ bản, có nhà cửa ấm cúng, có gia đình thuận hòa, có sức khỏe và công việc ổn định… Cái gì cũng bình bình, chỉ con cái là giàu, vì có đủ nếp, tẻ, hai đứa đều ngoan, học tốt, chơi đàn giỏi, yêu gia đình… Người đời cứ ước hai chữ “bình yên”, ơn Trời, tôi đang có. Biết đâu, trong lúc lo kiếm 100.000usd và sau khi có nó, hai chữ đó còn chăng?