Thứ Hai, 13 tháng 9, 2010

Viết văn !

Tối nay, tôi định viết một bài văn. Hẳn là một bài văn chứ không phải bài viết thường đâu nhé. Là bởi, sau khi có vài lời khen về một số bài viết của tôi trước đó thì tôi đã cho mình là một văn sĩ và tôi nảy ra cái ý tạo một tác phẩm theo lối của một văn sĩ thực thụ.
Để bắt đầu, tôi phải bóp trán suy nghĩ xem mình sẽ viết gì. Vì văn chứ có phải đùa đâu nên tôi nghĩ ghê lắm. Thoạt tiên, tôi định kể về chuyện ngày xửa ngày xưa có Cải và Ngô hùn hạp làm ăn chung. Hễ mỗi khi chia chác quyền lợi thì anh nào cũng thấy mình thiệt. Đã thế Cải lại hay chê Ngô ích kỷ. Vốn đã không bằng lòng về cách phân chia quyền lợi của Cải lại bị Cải chê nên Ngô ức lắm. Sợ hiểu biết của mình có chỗ nông cạn nên sau đó Ngô chủ tâm tìm hiểu xem nghĩa của từ Ích kỷ ra sao. Sách giảng rằng: ÍCH là lợi, KỶ là bản thân mình, ÍCH KỶ là làm lợi, nghĩ lợi cho bản thân mình. Trái nghĩa với từ Ích kỷ là từ VỊ THA, có nghĩa là làm lợi, nghĩ lợi cho người khác. Hiểu được như thế, Ngô tự nhận thấy mình ích kỷ thật vì hắn cho rằng đã mang trách nhiệm của một người đàn ông cột trụ mà không biết gây dựng, vun vén cho gia đình mình thì đời nó chửi là thằng ngu, thằng vô dụng, còn vợ thì nó cắt C. (giải nghĩa: C. là viết tắt của cái hàng ngày đút vào mồm). Ngộ ra điều đó, Ngô cũng chẳng buồn tức nữa. Hiềm nỗi cái tức nó lại có chân để bò từ cái việc này sang cái việc kia mà hỏi Ngô rằng: "Thưa, ngài Cải thường vẫn cho ngài là người ích kỷ thì hẳn ngài đó phải có lòng vị tha"? Ngô bèn xoa đầu cái nỗi tức mà rằng: "Con ơi, với một tấm lòng vị tha, ngài Cải có nhà lầu, xe hơi, bất động sản đầu tư và nhiều thứ khác cho bản thân ngài và gia đình ngài đấy con ạ " !  
Đấy, chuyện hay đáo để chứ nhỉ, nội dung nhằm chỉ ra rằng…, mà thôi, xin nhường sự hiểu cho người đọc, có khi lại làm cho ý văn hay hơn cả cái mà nó thực có. Nhưng thiết tưởng ta chẳng nên đem những việc "xôi thịt" như thế này vào văn chương mà làm vấy bẩn nền văn học nước nhà. Vậy nên, tôi chuyển ý định sang viết về mảng "nền công nghiệp hiện nay" cho nó có tính thời sự.
Cái nền công nghiệp mà tôi định nói tới là “công nghiệp” theo nghĩa nửa đen, nửa bóng hay nói một cách dễ hiểu hơn là nghĩa “gay” chứ không phải nền công nghiệp theo nghĩa đen hoàn toàn kẻo ai đó lại có thể lầm tưởng tôi là trợ lý bộ trưởng hoặc phóng viên nội chính chăng. Vậy, “công nghiệp gay” là gì?
Đám cưới “công nghiệp” là một đám cưới mà rất nhiều khách mời của chú rể chẳng biết mặt (thậm chí tên) của cô dâu hoặc ngược lại. Tuần trăng mật đã diễn ra khoảng 4 tháng trước đám cưới hoặc lâu hơn nữa tùy theo từng đôi. Đêm tân hôn là khi cô dâu, chú rể cần ngủ bù lấy sức để ngày mai cùng gia đình kiểm, đếm, ghi chép phong bì...
Đám ma “công nghiệp” là một đám ma mà những tang chủ trước đó dù đang làm gì hay cười nói thế nào cũng sẽ phải khóc rầm rĩ mỗi khi được thông báo có đoàn khách đang chuẩn bị vào viếng. Đoàn khách này có thể mang theo vòng hoa hoặc không nhưng không thể thiếu phong bì. Những đám ma công nghiệp này đôi lúc còn được đón tiếp những vị khách còn công nghiệp hơn vì vị khách đó sau khi đã hoàn tất thủ tục vào viếng và gặp gỡ toàn những người xa lạ thì đâm ngờ ngợ và tiến tới nhận rõ ra rằng: mình đã viếng nhầm đám !
Karaoke “công nghiệp” đã qua cái thời mấy ông hát bằng tay với mấy cô cave, bây giờ là lúc mà chồng của cô nọ đi hát với vợ của anh kia và chúng sẽ hát những bài rất lâm ly đại ý nuối tiếc rằng sao Trời đã không cho chúng biết nhau sớm để chúng được hưởng một cái ái tình trọn vẹn ! Hỡi ôi, nếu Trời có thật mà lại cả tin để nuông chiều cái sự mùi mẫn của chúng thì bây giờ chúng lại chẳng đang phang vào mặt nhau lắm ru !
"Sao" "công nghiệp" là khi một cô trẻ đẹp đi lên sân khấu và rồi cái áo vốn đã hờ hững bỗng tụt phắt ra để hở hết cả… Một người phụ nữ đẹp mà lồ lộ trước công chúng hẳn phải tủi hờn ghê lắm. Ấy thế mà, người ta còn phải điều tra xem liệu cô đó có cố tình “tụt” ra hay không? Vì cái sự này, thời nay là cách nhanh nhẹn để người ta chóng được biết đến trên các mặt báo.
"Bài văn" viết đến đây thì tôi nhận thấy là một văn sĩ, người ta cần có thái độ nghiêm túc với tác phẩm của mình. Tôi thể hiện sự nghiêm túc đó bằng cách đọc lại từ đoạn đầu của bài để kiểm tra xem có sai sót gì không. Đến đây, tôi mới phát hiện rằng thì ra tôi còn chưa chọn được đề tài cho “bài văn” hôm nay và tệ hơn nữa là ngay cả cái đề tài “Công nghiệp gay” này cũng chẳng được văn cho lắm mà nó cứ “công nghiệp” thế nào ý ! Thật bí quá.
Chợt tôi choàng tỉnh mà nhớ lại cái thuở trai trẻ ngày nào, có cô xinh xinh thoáng lướt ánh mắt thì tôi đã tưởng ngay là cô nàng “cảm” mình rồi. Vậy thì cái cảm giác tự cho mình là một văn sĩ so với cái “tưởng” đó thật chẳng khác nhau. Nói nhanh cho nó vuông là “tưởng bở”.
Thôi, tôi thật lòng hối và hứa sẽ không dám nghĩ mình là văn sĩ nữa mà chỉ tập trung vào việc bán đàn Piano  cho đúng với chuyên môn. Và vì đã rõ mình không phải hay không thể là văn sĩ, tối nay tôi cũng sẽ chẳng viết “văn” nữa, mong quý độc giả đại lượng mà thông cảm cho !


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

30 NGÀY TRẢI NGHIỆM HERBALIFE

  Tôi 50 tuổi, vài năm gần đây càng ngày chuyển động càng nặng nề, đứng lâu một chút thì bị đau gối và gót, hay mệt mỏi. Cách đây đã lâu, có...