Tối đang xem TV. Anh con trai không biết nghĩ gì hỏi bố: "Trước khi sinh ra thì con ở đâu, khi sắp sinh thì con như thế nào, thấy gì, nghĩ gì... Sao con chẳng nhớ chút nào về việc đó nhỉ? Mà sao người ta lại phải chết nhỉ... !?"
Tôi là Phật tử, được đọc, nghe giảng Pháp nên cũng hiểu một chút (rất ít), may mà đề tài này lại trúng ngay vào cái mà tôi đã học được nên mới giúp ku cậu sáng tỏ ít nhiều. Nhân tiện đưa lên đây chia sẻ cùng các Bác coi như một câu chuyện của 2 bố con tôi. Chuyện như sau:
- Con hỏi: "Câu hỏi như ở trên đấy ạ"
- Bố trả lời: "Này con trai, Ông Phật mà bố vẫn tôn thờ là nhân vật có thật trong cuộc sống. Hơn 2500 năm trước, Người là Thái tử Tất Đạt Đa. Tuy ở ngôi tôn quý nhưng Người sớm hiểu những nỗi khổ của cuộc đời như Sinh, Lão, Bệnh, Tử, Cầu bất đắc khổ (Muốn mà không đạt được), Ái biệt ly khổ (phải xa lìa những người thân yêu), Oán tắng hội khổ (phải gặp gỡ, hợp tác với những người mà mình ghét)... nên quyết tìm đường giải thoát. Cha Người là Vua Tịnh Phạn ngăn cản. Người đề nghị Cha giải đáp cho 4 điều, nếu không được thì xin hãy để Người ra đi. Đó là : 1. Người ta từ đâu mà sinh ra; 2. Người ta sẽ đi về đâu; 3. Làm thế nào để Người ta trẻ mãi không già ; 4. Làm thế nào để ai nấy đều hạnh phúc. Vua Cha đã không thể trả lời được.
Người đi tìm thầy học đạo. Chứng được Vô sở hữu xứ, được Phi phi tưởng xứ là đã được an định vô cùng, hạnh phúc vô cùng nhưng thiết nghĩ những điều sở cầu vẫn chưa giải đáp được nên quyết tâm phải tiếp tục tìm tòi. Qua một quá trình tu tập có khi sai đường (tu khổ hạnh), một hôm đi đến gốc cây Bồ Đề, Người phát nguyện sẽ không rời khỏi đây nếu chưa tìm ra con đường giải thoát. Sau 49 ngày đêm Thiền định, Người chứng được Túc Mạng Minh (thấy được vô số kiếp luân hồi của mình trước đó). Tiếp đến Người chứng được Thiên Nhãn Minh (như người ở trên lầu cao nhìn xuống, thấy vô số chúng sinh nhận Quả báo mà đầu thai vào các cõi). Sau cùng Người Chứng được Lậu Tận Minh, ra khỏi Luân hồi, thấy biết mọi thứ đúng như thật, hoàn toàn Giải thoát và trở thành Phật (Budha) Thích Ca Mầu Ni.
Như vậy, theo Phật dạy: Chúng sinh cứ sinh, tử luân hồi hết kiếp này đến kiếp khác. Tuỳ theo Nghiệp mà sinh vào từng cõi (gồm 6 cõi : Cõi Trời, Cõi Người, Cõi Atula, Súc Sinh, Ngạ Quỷ, Địa Ngục). Mà Nghiệp được tạo thành từ những hành động, lời nói, ý nghĩ. Chúng sinh tạo Nghiệp lành sẽ được sinh vào cõi lành (mầu xanh) và ngược lại thì sinh vào cõi ác (mầu đỏ). Điều này chính là một phần của Luật Nhân - Quả.
Luật Nhân - Quả thật là tuyệt vời và rất công bằng, khoa học. Nói về điều này cần nhiều thời giờ, bút mực. Nhưng ta có thể quan sát như sau: Tại sao có Người luôn gặp may mắn và ngược lại. Có người luôn nhàn nhã mà vẫn sung sướng còn có người thì đầu tắt mặt tối cả đời chẳng đủ miếng ăn. Có Người bệnh tật khổ đau, tai nạn hay dung mạo xấu xí - Có người mạnh khỏe hạnh phúc, xinh đẹp...
Cái này theo luật Nhân Quả giải thích thì những người hạnh phúc, may mắn là do Phước (Nghiệp tốt) tích luỹ ngay từ đời này hoặc từ tiền kiếp còn những người bất hạnh thì do đời này hoặc đời trước gieo Nghiệp xấu nên giờ phải trả nghiệp. Ta ví dụ thế này: Giả sử mặn là nghiệp xấu thì mỗi khi làm, nói, nghĩ một việc xấu ta sẽ tích được một hạt muối ở trong cái lu (chủng tử nghiệp) . Việc càng xấu nhiều thì ta sẽ càng trữ được nhiều muối. Cứ càng mặn thì đời ta sau này càng khổ: gặp nhiều điều không may mắn, đầu thai vào các cõi ác, dung mạo xấu xí hoặc ngay đời hiện tại cũng gặp nhiều điều không tốt...Ngược lại càng nhạt thì Phước càng nhiều, sau này sẽ được sinh vào các cõi lành. Đời này và đời sau được hưởng nhiều may mắn, hạnh phúc...
Thế điều gì xảy ra khi mỗi khi ta làm, nói, nghĩ những điều tốt? Mỗi lần như vậy ta sẽ được một chút nước, nước này đổ vào lu và làm muối loãng ra. Càng nhiều việc tốt thì nước vào lu càng nhiều, khiến cho muối loãng ra, nước nhạt đi và đương nhiên hạnh phúc sẽ đến.
Thế sao có những người làm nhiều điều tốt mà vẫn gặp bất hạnh? Không có gì là lạ, đơn giản vì trước đó hoặc những kiếp trước đó họ đã bỏ quá nhiều muối vào trong lu mà thôi. Vậy ta hãy gắng thực hiện nhiều việc tốt để đổ thật nhiều nước vào lu. Ít nhất điều này sẽ giúp giảm đi hiểm nguy nếu trước đó chúng ta đang trót sở hữu một cái lu đầy muối mà không biết.
Và cuối cùng, con trai ạ, con hãy hàng ngày, hàng giờ năng đổ nước vào cái lu của mình nhé ! "
Trên đây là đôi điều mà tôi đúc rút được qua việc đọc, nghe từ sách hoặc từ lời giảng của những vị Cao Tăng. Sự thẩm thấu và cái hiểu của tôi chưa hẳn đã chính xác như lời Phật dạy. Vậy mong mọi người chỉ coi đây là câu chuyện mà cha con tôi muốn cùng chia sẻ. Trân trọng!