Đầu năm nhà tôi đi Thanh Minh. "Thanh Minh trong tiết tháng 3, Lễ là Tảo Mộ hội là Đạp Thanh". Tôi thấy đó là một tập tục rất hay. Hàng năm đi Thanh Minh ít nhiều giúp con người ta đừng quên cội nguồn của mình.
Nhà tôi đông chị em, dù toàn người ghê gớm nhưng may mắn là đều yêu thương và quan tâm tới nhau. Tôi là con út, lại là con trai duy nhất nên ngày xưa gọi là "cậu ấm", mấy bà hàng xóm trêu là "cậu ấm sứt vòi". Trong nhà, ai choành choẹ với ai thì mặc, chứ riêng tôi thì chị nào cũng thương. Điều này chỉ khi lớn lên, đã có gia đình và va chạm nhiều với cuộc sống, tôi mới thực hiểu giá trị và tôi đã biết yêu thương, trân trọng tình cảm của các chị dành cho mình.
Trong số các Chị kính mến của tôi đó, hôm nay có vài người không đi Thanh Minh cùng đại gia đình. Một Chị thì do đi Thanh Minh cùng nhà Nội, điều đó là không thể khác được nên không nói tới Chị này nữa. Còn hai Chị khác thì thường thường rất hay báo bận. Điều này có vẻ không ổn lắm vì thường thì trừ một số ít người không đủ năng lực làm việc hay không có công việc để làm và những người già, trẻ sơ sinh thì tôi thấy ai hình như cũng bận với cuộc đời thì phải. Và từ đây, để ngắn gọn, tôi sẽ gọi 2 Chị nói trên là 2 Chị Bận. Hôm nay đúng ra tôi cũng bận, vì để đi được Thanh Minh, tôi đóng cửa hàng. Tức là tôi đã phải hy sinh việc B để làm việc A mà tôi nghĩ là quan trọng hơn. Và những chị khác cùng đi với tôi nữa, chắc hôm nay họ cũng đều phải bỏ một công việc gì đó.
Tôi không có ý trách giận gì 2 Chị Bận. Chắc các Chị chỉ nghĩ đơn giản là có đông người đi rồi, vắng mình cũng chẳng sao. Thế nên tôi không định nói gì về việc này. Nhưng tình cờ hôm trước đọc quyển "Tâm lý Đạo Đức" của thầy Thích Chân Quang có câu: "Biết người khác có lỗi mà mình không nói cho họ biết để họ sửa thì tức là mình cũng có lỗi".
Vậy nên, tôi viết vài dòng mong 2 Chị Bận kính mến của tôi và cũng nhân đây gửi gắm tới cả những Chị khác trong đại gia đình Việt Nam ta có thể đọc được và cùng suy ngẫm: Ta chạy miên man trong cuộc đời, đôi lúc hãy dừng lại. Để làm gì? Để xem ta có quên gì không, có chạy nhanh quá, mải miết quá mà rơi mất cái gì quý giá không. Chuyện chúng ta có đi Thanh Minh hay không là một chuyện nhỏ. Nhưng ý nghĩa của việc đi Thanh Minh thì không hề nhỏ: đó cũng chính là lúc ta dừng lại đấy, để không đánh rơi mất cội nguồn của mình, để các con mình sau này tới ngày Thanh Minh nó không "BẬN" !!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét