Nói đến Ghi ta vô thường sẽ có nhiều người biết, nhưng hỏi vì sao gọi thế thì không phải ai cũng biết. Tôi cũng không trả lời được nhưng tôi có thể hiểu ít nhiều ý nghĩa của sự “vô thường”. Dưới đây, tôi sẽ giải thích một cách trần tục nhất (theo cách hiểu của tôi):
Một chiều hôm nọ, tôi ngồi chỉnh đàn trong nhà, ngoài ngõ làn gió chuyển mùa mơn man những sợi dây điện lòng thòng mà đã lâu rồi (kể từ khi hạ ngầm cáp điện) sở điện không thấy đến tháo gỡ. Không gian vừa lãng mạn vừa hết sức thiết thực. Bỗng đâu, giữa làn gió và những sợi dây điện xuất hiện một nữ nhi, vận y phục đen, thướt tha đi qua. Đáng nói là y phục của nàng vô cùng ngắn gọn, khoe làn da trắng muốt và chân dài miên man, không khỏi khiến cỗ lòng tội lỗi của tôi xao xuyến.
Đang ngây ngất bởi cảm giác dễ chịu đó, thì từ phía ngược lại bất thần xuất hiện một lão nương tuổi chừng thất thập, vận khăn mỏ quạ ở trên đầu. Lão nương tuy tuổi tác đã cao nhưng thân thủ còn vô cùng lanh lợi. Mặc dù vậy, làn da nhăn nheo và gánh nặng thời gian chẳng những chỉ đè tấm lưng bà còng xuống mà còn khiến đôi chân mảnh mai ngày nào phải khoành ra hai bên để thành một cái hình ê líp.
Ngay lập tức, tôi trở lại tư thế làm việc trang nghiêm, lưng thẳng và mắt nhìn vào đối tượng làm việc, đó là tư thế mà vợ tôi hài lòng nhất. Không phải vì lúc đó vợ tôi đột ngột xuất hiện mà vì tôi nghiệm ra rằng nữ nhi kia và lão nương đó chẳng qua là quá khứ và tương lai của nhau mà thôi.
ĐÓ LÀ VÔ THƯỜNG VẬY.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét