Chuyến đi chơi Lào của anh chị em con cháu họ Vũ chúng tôi (mở rộng) dự kiến kéo dài 8 ngày 7 đêm với 23 người tham gia. Đi ngày 4 Tết và về ngày 11 Tết (Mậu Tuất). Trước khi đi tôi đã tham khảo nhiều thông tin liên quan trên các diễn đàn, trong đó bác Q là người có nhiều kinh nghiệm về tuyến này và cũng rất nhiệt tình hỗ trợ. Cung đường chúng tôi dự định và đã thực hiện như dưới đây:
Ngày 1. Hà Nội - Phố Châu, Hương Sơn, Hà Tĩnh; Ngày 2. Phố Châu - Cửa khẩu Cầu Treo - Vientiane; Ngày 3. Vientiane; Ngày 4. Vientiane - Vang Vieng - Luang Prabang; Ngày 5. Luang Prabang; Ngày 6. Luong Prabang - Phonsavan; Ngày 7. Cánh Đồng Chum - Cửa khẩu Nậm Cắn - Tân Kỳ, Nghệ An; Ngày 8. Tân Kỳ - Thành nhà Hồ - Thạch Thành - Hà Nội.
19/2 (4 Tết) đoàn rục rịch chuẩn bị, không khí hấp dẫn khiến chị Mai tôi vốn chỉ đến để tiễn chồng quyết định quay về lấy hộ chiếu và hành lý để tham gia , tăng số lượng người trong đoàn từ 23 lên 24 người, với 4 xe 5 chỗ và 1 xe 7 chỗ. Hơn 9h đoàn khởi hành, 1 xe qua Yên Hòa đón chị Mai, các xe hẹn chờ nhau ở Xuân Mai. Đoàn quyết định không đi Quốc lộ 1A mà đi đường Hồ Chí Minh vừa đỡ mất phí mà phong cảnh lại đẹp (tuy xa hơn tới 40km). Điểm đến của ngày hôm nay sẽ là Phố Châu, Hương Sơn, Hà Tĩnh.
Hơn 12h đoàn đến Nông Trường - Thạch Quảng - Thạch Thành nghỉ ăn trưa
Tối khoảng 19h đoàn đến Khách sạn Bách Đại Dũng, Phố Châu, Hương Sơn, Hà Tĩnh. Khách sạn 250.000/phòng (12 phòng tính tiền 11 phòng). Phòng ở không sạch sẽ và thiếu tiện nghi, thậm chí không thể bật nổi điều hòa.
Chúng tôi ăn lẩu gà ở nhà hàng gần khách sạn, gà dai, mấy ông già trong đoàn không ăn nổi. Ăn tối xong đã là 21h, một số người vẫn tranh thủ chơi các trò chơi dân gian. Phòng tuy không bật được điều hòa nhưng may là trời cũng mát.
20/2 (5 Tết) theo kế hoạch thì 7h đoàn sẽ xuất phát nhưng nghe ông chủ khách sạn nói đi sớm trời sương mù và để vào Viêng Chăn nếu đi 9h thì chỉ 15h là đến nơi nên đoàn quyết định sẽ đi muộn hơn. Các xe đi đổ đầy nhiên liệu vì nghe nói xăng dầu bên Lào đắt hơn khá nhiều. Quanh khách sạn có một số hàng phở nhưng chắc ngày Tết nên họ mở cửa muộn, đoàn ăn ở một quán phở đối diện khách sạn, quán lụp xụp nhưng ăn cũng được, rồi nhẩn nha Cafe đến hơn 9h mới đi.
Cửa khẩu Cầu Treo cách Khách sạn khoảng hơn 40km, không hiểu vì sao bác Q lại tư vấn mua xăng ở Phố Châu vì ngay gần Cửa khẩu cũng có cây xăng của Petrolimex.
Làm thủ tục xuất nhập cảnh lâu kinh, đâu như gần 2 tiếng đồng hồ. Có thể do Tết ít người đi lại nên phía Việt Nam chỉ để ít cán bộ trực. Đoàn đổi 15 triệu kip ở đây, giá ban đầu là 2.78đ/kip, mặc cả còn 2.77đ. Sau mới biết vào Lak Sao đổi có 2.75đ. Một số người mua sim Lào ở đây để tiện cho việc liên lạc bên Lào. Trong lúc kiểm tra giấy tờ, cán bộ an ninh hỏi vui: sao đoàn toàn người họ Vũ, xe thì toàn xe Ford 😃
Qua Cửa khẩu Việt Nam thì liền kề ngay đó là Cửa khẩu Lào. Xe ô tô muốn lưu thông ở Lào bắt buộc phải có bảo hiểm, tuy nhiên quầy bán bảo hiểm đóng cửa, hỏi thì được hướng dẫn là vào Lak Sao mua.
Con đường từ cửa khẩu vào Viêng Chăn khá đẹp và vắng vẻ, đi khoảng 10, 15 phút thì có một bãi cỏ rộng bên đường. Đoàn dừng chân nghỉ ăn trưa. Nhu yếu phẩm được chị Vân tôi và Cúc vợ tôi chuẩn bị khá đầy đủ từ Việt Nam.
Lak Sao cách cửa khẩu chừng 40km, gần vào thị trấn? có nhiều nhà to đẹp với ô tô Lexus đỗ cửa. Ven đường bên trái có một cửa hàng vừa bán hàng ăn vừa bán tạp hóa của người Việt, cửa hàng rất to với tấm biển ghi rõ CƠM 25.000. Một bác trong đoàn thấy thế bảo "Ồ thì ra ăn ở Lào còn rẻ hơn ở Việt Nam", hỏi lại mới biết 25.000 là tiền Kip, có nghĩa gần 70.000đ/suất.
Chúng tôi vào đây để mua Bảo hiểm, 100.000 Kip/xe, việc mua bảo hiểm cho 5 xe mất có nhẽ 40 phút. Ở đây còn có cả dịch vụ đổi tiền với tỷ giá 2.75đ/kip, tốt hơn là đổi ở cửa khẩu. Tôi bảo vợ đổi lấy 500.000kip để chi tiêu cá nhân.
Đường từ cửa khẩu vào Vientiane rất vắng vẻ, ít đường nhánh và biển báo hạn chế tốc độ thường là biển 50km, đặc biệt có khá nhiều biển hạn chế 30km và không có biển hết. Lúc đầu chúng tôi chưa biết nên cố gắng chấp hành, sau mới thấy hầu hết các biển hạn chế 30 này không có biển hết, nó chỉ nhằm cảnh báo cho lái xe biết sắp đến đường cua gấp hoặc nơi có đông người qua lại.
Trước chuyến đi, một bác tập cùng lớp Ki Aikido với tôi 2 vợ chồng vừa đi Lào năm ngoái cảnh báo bác đã từng bị phạt tốc độ ở bên Lào và không biết tốc độ tối đa cho phép được đi trên quốc lộ của Lào là bao nhiêu nên tôi nhắc nhở đoàn chỉ đi tối đa 80km/h như ở Việt Nam. Từ cửa khẩu vào Lak Sao chúng tôi không dám đi nhanh hơn dù đường rất vắng và đẹp. Trong lúc chờ mua bảo hiểm ở Lak Sao thì một bác người Việt sống ở đây mách chúng tôi rằng ngoài những chỗ cắm biển hạn chế tốc độ thì cứ đi thoải mái. Việc này được chúng tôi áp dụng triệt để trong già nửa quãng đường còn lại để tới Vientiane, có những đoạn chúng tôi chạy tới 120km/h nhưng vẫn cảm thấy an toàn.
Mặc dù phi nhanh như vậy nhưng cũng phải tối muộn đoàn mới đến Vientiane. Chúng tôi tiếc đã "đẽo cày giữa đường" khi nghe lời ông chủ khách sạn ở phố Châu khởi hành muộn mà không theo kế hoạch đã định trước, lại thêm việc một xe trong đoàn bác lái xe đã có tuổi trời tối không theo kịp đoàn nên phải đi tìm nhau mất một lúc. Về khách sạn Chaleunxay là đã khoảng 20.30'. Đây là một khách sạn có người Việt quản lý nên chúng tôi thuận lợi trong giao dịch. Tình trạng của khách sạn khá tốt và có ăn sáng khiến chúng tôi hoài nghi về mức giá 200.000đ/phòng ở đây (phòng được đặt trước từ Việt Nam). Mặc dù cô Ngân là người chịu trách nhiệm đặt phòng cho đoàn đã khẳng định lại là 200.000đ chứ không phải Kip nhưng kết quả cuối cùng thì đúng là 200.000 Kíp chứ không phải Đồng. Thì cái gì cũng phải có giá của nó chứ.
Chúng tôi đi bộ khoảng 500m ra chợ đêm Vangthong để ăn tối, chợ không to và còn lâu mới được sầm uất như chợ đêm Đồng Xuân, chúng tôi ăn ở một quán ăn ngoài phố đối diện chợ. Có gà luộc và sau đó mỗi người ăn bát bún hay bánh đa gì đó, đói nên cái gì cũng ngon hết. Mất độ chưa đến 70.000 đồng/người.
Về lại khách sạn một số tổ chức chơi trò chơi dân gian, số khác nghỉ ngơi tắm rửa hoặc tán chuyện, tôi rủ ông con giai và ông cháu giai ra chỗ Patuxuay (Khải Hoàn Môn của Lào) để chụp ảnh (vợ tôi đọc bảo chỗ này anh nhầm đấy nhé, tối hôm sau đi ăn ở Kong View về anh mới ra Patuxuay chụp ảnh):
21/2 (6 Tết) có hai kế hoạch nhưng đoàn quyết định không đi Udon Thani (Thái Lan) mà đi tham quan một số điểm ở Vientiane mà bác Q đã gợi ý.
Ăn sáng xong đoàn bắt đầu rồng rắn lên đường. Rút kinh nghiệm hôm trước lạc nhau, chúng tôi thống nhất xe đi đầu (có bản đồ dẫn đường) phải chờ các xe sau. Tôi tranh thủ vệ sinh hút bụi xe nên xuất phát muộn nhất, vừa mới đi được độ 2 ngã tư thì chỉ còn thấy xe tôi và xe anh rể Hải tôi lái. Sau mới biết các xe trước không dừng lại chờ được vì trong thành phố cấm dừng, cấm đỗ. Trong khi loay hoay tìm đường, tôi vòng xe lại ở giữa phố và đỗ sát vào vỉa hè để mở Google Map mà không hề biết mình đang đỗ trên làn đường một chiều, xe anh Hải phía sau. Thình lình xuất hiện một đồng chí đỗ xịch xe máy ở trước mũi xe và chỉ vợ tôi với sự nhạy bén của người phụ nữ mới nhận ra đó là một đồng chí cảnh sát Lào, ước gì cảnh sát nước nào cũng được trang bị mô tô phân khối lớn như cảnh sát Mỹ cho nó oách. Một anh người Việt sống bên đó đi qua nhìn thấy chúng tôi ghé vào giúp đỡ rất nhiệt tình, giải thích abc các kiểu, dù vậy chúng tôi vẫn bị phạt 2 xe mỗi xe 100.000kíp (đúng luật thì là 150.000kíp). Chúng tôi cảm ơn anh đồng bào rồi tới chùa Sỉ Mương để gặp lại nhóm kia vừa từ chùa Sisaket về trong lúc chúng tôi làm việc với cảnh sát. Một chú em họ biết tôi bị phạt thì sướng quá cười rũ ra, là vì chúng tôi đã đi chơi với nhau nhiều lần, các chú ý bị phạt nhiều rồi mà tôi chưa bao giờ bị phạt cả 😂
Ở chùa Sỉ Mương mọi người hay đặt 5.000kip hoặc 10.000 đồng hoặc 1$ để được buộc chỉ cổ tay lấy may mắn
Rời chùa Sỉ Mương, đoàn đi Vườn Phật cách 27km. Ra khỏi thủ đô một đoạn không xa, một đội cảnh sát vẫy đoàn lại để kiểm tra giấy tờ. Đồng chí cảnh sát Lào trẻ tiến tới xe tôi nói: "bàng lái, bàng lái". Tôi trình giấy tờ, chú lục lục cái gì đó, do đã tìm hiểu từ trước tôi hỏi "bảo hiểm?", chú khoái trí gật gù "bảo hiểm, bảo hiểm" và quay ra truyền đạt từ mới tới đồng đội của mình. Các chú kiểm tra rất kỹ bảo hiểm và đưa trả lại giấy tờ ra hiệu cho đi. Chú vừa bước đi, tôi gọi giật lại nói "xin chào", chú mỉm cười "xin chào".
Đoàn tới Vườn Phật là trưa rồi nên trời nắng lắm, vườn Phật đẹp với tượng Phật ở các tư thế khác nhau. Có một thứ giống như cái chòi to hình quả Ngư lôi, nghe nói là ngục A tỳ không biết có đúng không, được cái giữa trời nắng chui vào đó thì rất mát
Chúng tôi ăn trưa ở một quán ăn Lào gần Vườn Phật hướng quay về Vientiane phía bên tay trái. Cô gái Lào hướng dẫn chúng tôi ăn món gì đó như là bún trộn với mấy thứ nước chấm, ăn cho biết thôi chứ không thích lắm. Thứ tôi thích là món cơm Lam hơi ngọt rất khác cơm Lam nhà mình. Cô gái Lào chỉ tôi bảo là Loọng Lái, chú em họ trêu là cô ý bảo tôi béo như "lợn lái", tôi biết thừa từ đó là "đẹp trai", tội gì không nghĩ theo chiều hướng tích cực.
Đường về 2 xe trong đoàn lại bị đội cảnh sát khi nãy vẫy lại, nhưng dường như nhận ra người quen nên họ ra hiệu cho đi luôn.
Về đến khách sạn, trời nắng nên đoàn quyết định bỏ qua một số điểm tham quan như dự kiến để nghỉ ngơi.
16.30 đoàn đi Thạt Luông, không xa khách sạn. Đây quả nhiên là một ngôi Chùa rất đẹp, hoành tráng, nghe nói nhiều chỗ được làm bằng vàng thật?
Trời bất chợt nổi giông, gió thổi mạnh và mưa trút xuống, mọi người kịp chạy ra xe. Lẽ ra đoàn sẽ đi đến một cửa hàng bạc mà theo anh hướng dẫn viên người Việt chúng tôi mới quen thì các sản phẩm ở đó có tỷ lệ bạc tới 90% nhưng vì trời mưa nên chúng tôi bỏ qua để đi đến điểm ăn tối. Quãng đường từ Thạt Luông tới quán ăn không xa lắm nhưng chúng tôi phải đi mất nhiều thời gian, phần vì trời mưa to, phần khác vì đèn đỏ ở Vietiane lâu vô cùng, nhẽ đến 2 phút và ngã tư nào cũng như vậy.
Cô Ngân dẫn đoàn đến một quán ăn bên bờ sông Mê Kông tên là Kong View, quán to lắm mà xe đỗ chật kín. Ở đây các cô phục vụ rất xinh và nói được tiếng Anh nên việc chọn món, gọi đồ không mấy khó khăn. Chúng tôi gọi bia Lào uống thử, 2 chai được tặng 1. Đồ ăn ở đây phong phú và khá dễ ăn, 24 người hết 1.500.000 Kip, ăn uống thoải mái.
22/2 (7 Tết)
Sau khi ăn sáng tại khách sạn, khoảng 8.30' đoàn đi Luang Prabang, trên đường một lần nữa đoàn gặp chốt cảnh sát vẫy lại kiểm tra giấy tờ, vẫn chủ yếu là kiểm tra bảo hiểm và cho đi sau khi chúng tôi xuất trình đầy đủ. Rất mừng vì trong hai lời khuyên của ông chủ khách sạn ở phố Châu, một là: không cần khởi hành sớm, hai là không cần mua bảo hiểm thì chúng tôi chỉ chót dại nghe theo một thứ.
Gần trưa đoàn đến Vang Viêng và ăn trưa tại một nhà hàng Trung Quốc, ở đây chúng tôi được ăn cơm rau, thịt sau mấy ngày ăn uống linh tinh. Chi phí cho bữa ăn là 1.120.000 Kip, không phải là rẻ nhưng đồ ăn khá ngon. Tại đây, chúng tôi gặp một đoàn khoảng 5 người Trung Quốc đi phượt bằng xe mô tô phân khối lớn, trong đó có 1 xe BMW. Vài người trong đoàn tôi đánh giá xe đó nhẽ đến bạc tỷ. Tôi lân la hỏi một anh Trung Quốc xem xe đó giá nhiêu, ảnh nói 200.000 tiền Trung, tôi hỏi thêm quy ra tiền USD thì là nhiêu. Không biết ảnh không hiểu câu hỏi của tôi hay không hiểu tiền USD nên trước sau câu trả lời của ảnh là 200.000 tiền Trung, sau chúng tôi tự tính ra khoảng 30.000usd. Mấy xe còn lại là xe Trung Quốc sản xuất, giá bằng 1/4 xe BMW, mà nhìn cũng khôn lắm.
Từ Vang Viêng về Luang Prabang chúng tôi phải vượt qua một đoạn đèo sương mù dầy đặc không nhìn thấy gì, đã thế đường lại đang sửa đất đá ngổn ngang. Đoàn xe mô tô mà tôi kể trên phải thuê xe ô tô để chở xe máy của họ qua đèo. Có những đoạn tầm nhìn hạn chế đến mức tôi phải xuống xe để ngắm xem đoạn tiếp theo sẽ đi thế nào. Vừa mở cửa xe bước xuống là cảm thấy chao đảo, mất cân bằng, thì ra tôi đang đứng trên đỉnh dốc, rất dốc.
Cung đường từ Vietiane đến Luang Prabang là một cung đường khó, với độ dốc cao và nhiều khúc cua tay áo. Tôi đã đi cả Tứ đại đỉnh đèo của Việt Nam nhưng không cảm thấy phê bằng khi cầm tay lái uốn lượn trên cung đường này, dốc cao và dài đến mức có những lúc đi số thấp mà tốc độ lên tới 70km/h. Các chị tôi đã rất sợ hãi, vợ tôi do được rèn luyện cùng tôi từ nhiều chuyến đi trước nên khá bình thản.
Đến Luang Prabang thì trời đã tối. Tuy chúng tôi đã đặt trước nhà nghỉ ở Mao Pha Shok nhưng bất ngờ là họ không xếp cho chúng tôi ở cùng một địa điểm mà 10 người ở Villa và 14 người ở Guest House, khoảng cách giữa 2 nơi khoảng 700m đi bộ. Chi phí cho toàn bộ phòng là 640usd. Sau khi nhận phòng chúng tôi tập trung ăn tối bên Villa, sử dụng đồ ăn do đoàn mang đi.
Buổi tối ở Guest House, chúng tôi í ới gọi nhau và đã vô tình làm một cô Tây khó chịu, mở cửa gào thét một hồi rồi đóng đến sầm. Thực ra lúc đó chưa muộn lắm, khoảng 21.30' nhưng thôi, chúng tôi rút kinh nghiệm giữ gìn trật tự chung, ấy thế mà cô Tây vẫn phải đóng sầm cửa thêm tận 2 lần nữa 😄
Bên Guest House phòng nghỉ ở mức chấp nhận được, đêm mưa to lắm, lễ tân không mang giầy dép của chúng tôi vào nhà nên bị ướt hết. May mà tới sáng trời lại tạnh, khô ráo để chúng tôi được đi chơi, trời thật khéo chiều lòng người.
23/2 (8 Tết): Cố đô Luang Prabang
Muốn xem các nhà sư khất thực thì phải dậy từ trước 6h sáng nên đoàn quyết định ngủ thêm một chút. Sau khi ăn sáng tại Guest House với duy nhất bánh mì kèm các món trứng tùy chọn thì việc đàm phán để thuê xe tuk tuk đi tham quan giữa 3 bên gồm: Chủ khách sạn (người Trung Quốc), phiên dịch (Trung Quốc, Lào, Anh) và chúng tôi diễn ra gần tiếng đồng hồ. Thực ra chủ khách sạn có ý tốt khi cố gắng khuyên chúng tôi không cần thiết phải đi Tuk tuk vì các điểm tham quan rất gần nhau.
Rút kinh nghiệm không đẽo cày giữa đường nên sau một hồi đàm phán chúng tôi vẫn dứt khoát thuê xe tuk tuk và chỉ đến chùa Xiêng Thông, giá cho mỗi người là 10.000/kip, vì một số lý do nên chỉ có 20 người tham gia, tổng số 3 xe trực chỉ Xiêng Thông, ngôi chùa được cho là lớn nhất Luang Prabang.
Đến chùa, hóa ra lái xe tuk tuk cũng võ vẽ tiếng Anh và đòi mỗi người 20.000kíp. Chúng tôi còn đang ngỡ ngàng chưa biết xử lý thế nào thì họ đề xuất 30.000kíp/người cho cả 3 điểm tham quan gồm Chùa Xiêng Thông, Hoàng Cung và Núi Phú Sĩ, sau đó trả đoàn về khách sạn. Chúng tôi rơi vào tình huống khó xử vì không nắm được vị trí, khoảng cách các điểm tham quan, thêm ngôn ngữ bất đồng nên sau khi đàm phán đành chấp nhận với họ giá 25.000kip/người, tổng chi phí là 500.000kip cho 3 xe tuk tuk, đắt hơn 200.000kip so với tư vấn của bác Q.
Điểm đến tiếp theo là Hoàng cung Lào (cũ) nay là Bảo tàng Quốc gia, không xa chùa Xiêng Thông
Ngay đối diện Hoàng Cung là núi Phú Sĩ (Phousi Lào, đừng nhầm với núi Phú Sĩ của Nhật). Theo truyền thuyết thì núi này được vua Khỉ đưa về từ Srilanca. Từ trên đỉnh núi nhìn xuống thành phố khá đẹp, ai đã đứng trên đỉnh Lang Biang nhìn xuống Đà Lạt sẽ có cảm giác tương tự.
Từ núi Phú Sĩ xe tuk tuk đưa chúng tôi trở lại khách sạn, kết thúc city tour. Vợ ngơ ngác hỏi tôi: "Sao bác Q lại tư vấn chúng mình đi tuk tuk nhỉ?", xin được chuyển câu hỏi tới bác Q thân mến, người đã giúp chúng tôi rất nhiều thông tin giá trị, góp phần không nhỏ vào thành công của chuyến đi. Trên thực tế trải nghiệm của chúng tôi cho thấy 3 điểm chùa Xiêng Thông, Hoàng Cung (bảo tàng quốc gia), Núi Phú Sĩ rất gần nhau và hoàn toàn tiện lợi để đi bằng ô tô riêng. Còn thác Kuang Si cách Luang Prabang khoảng 30km đường đèo càng nên đi bằng xe ô tô riêng.
Trở lại chuyến đi, sau khi rời núi Phú Sĩ về khách sạn, chúng tôi ăn trưa tại nhà hàng Hải Phở, một nhà hàng Việt Nam cách khách sạn khoảng 1km. Bữa trưa hết 2.200.000 đồng, bữa tối hết 3.600.000 đồng do có thêm món cá đặc biệt gì đó mà giờ tôi không nhớ tên, chỉ nghe thằng cháu Bốp tôi ghé tai nói thầm rằng món cá này ở Việt Nam thì giá phải gấp vài lần.
Sau khi ăn trưa, đoàn nghỉ ngơi uống nước tại quán đến 14h thì đi thác Kuang Si. Thác thật ấn tượng và đông khách du lịch. Một số trong chúng tôi trèo lên tận đầu nguồn. Được thằng cháu Bốp rủ rê, tôi thả chân xuống làn nước mát rượi cho lũ cá đến rỉa. Một cảm giác rất lạ và khoan khoái.
Chiều về đến Villa, ông mặt trời vẫn bịn rịn chưa đi khỏi, nhân tiện có vòi bơm áp lực, chúng tôi tranh thủ rửa qua vỏ xe sau mấy ngày bụi đất bám đầy. Anh rể Hải tôi bảo, để cho người Lào không đánh giá người Việt Nam mình bẩn.
24/2 (9 Tết)
Hôm qua ăn sáng tại nhà nghỉ đã có một sự hỗn loạn nhẹ, tuy bữa sáng chỉ có bánh mì với trứng nhưng giá như nó chỉ có một món trứng thì đã không nên chuyện. Sự hỗn loạn đến từ chỗ 24 người Việt bầy tỏ rằng mình muốn ăn bánh mì với trứng gì bằng tiếng Việt, tiếng Anh hoặc là lẫn lộn cả 2 thứ tiếng. Nhận order là anh đầu bếp Lào nói tiếng Anh vẻ mặt khổ sở khi chưa kịp hiểu người này nói gì thì người kia đã chen vào. Khổ thân anh bếp, tôi nói nhà tôi đi đâu ăn thì đến anh đầu bếp Việt nói tiếng Việt còn toát mồ hôi chả là anh Lào 😃. Tối hôm qua, 2 con tôi với tình thương anh bếp Lào mênh mông đã có dịp thể hiện sự trưởng thành của mình bằng cách đi lấy order ăn sáng của từng người rồi sáng nay dậy sớm từ 6h để phối hợp cùng anh bếp chuẩn bị bữa sáng. Lúc mọi người ra đến nhà ăn thì việc đã đâu vào đấy, các cháu nhà tôi bê đồ ăn tới trả cho từng người. Anh bếp mỉm cười thư giãn như một người đàn bà vừa vượt cạn thành công.
Sau bữa sáng, chúng tôi đi Phonsavan theo kế hoạch. Trước chuyến đi, tôi đã định lên kế hoạch cho đoàn về theo cửa khẩu Tây Trang để lượn vòng cung Tây Bắc ngắm hoa ban, hoa đào nhưng bác Q bảo đường từ Luang Prabang về Phonsavan theo QL7 có rất nhiều hoa, đường đẹp hơn lại ngắn hơn nên tôi quyết định theo bác. Dọc đường đoàn nghỉ ăn trưa tại một nhà hàng Trung Quốc phía bên tay trái đường đi, đối diện nhà hàng là một dãy các quầy bán thịt thú rừng, chị em rủ nhau mua một cái đùi nai, thấy nói chuyện với nhau là rẻ lắm có hơn 200.000 kíp rồi mang về thuê nhà hàng nướng qua và thái miếng cho đỡ bị hỏng để có thể mang về Phonsavan dùng cho bữa tối.
Sau bữa sáng, chúng tôi đi Phonsavan theo kế hoạch. Trước chuyến đi, tôi đã định lên kế hoạch cho đoàn về theo cửa khẩu Tây Trang để lượn vòng cung Tây Bắc ngắm hoa ban, hoa đào nhưng bác Q bảo đường từ Luang Prabang về Phonsavan theo QL7 có rất nhiều hoa, đường đẹp hơn lại ngắn hơn nên tôi quyết định theo bác. Dọc đường đoàn nghỉ ăn trưa tại một nhà hàng Trung Quốc phía bên tay trái đường đi, đối diện nhà hàng là một dãy các quầy bán thịt thú rừng, chị em rủ nhau mua một cái đùi nai, thấy nói chuyện với nhau là rẻ lắm có hơn 200.000 kíp rồi mang về thuê nhà hàng nướng qua và thái miếng cho đỡ bị hỏng để có thể mang về Phonsavan dùng cho bữa tối.
Ở nhà hàng Trung Quốc, anh em muốn gọi ít đá để uống bia mà nói thế nào họ cũng không hiểu, nói bằng tay vẫn không hiểu. Tôi đứng dậy gọi cô phục vụ, sau đó cầm cái cốc và lấy chân đá, đá. Cô khép nép lùi lại, mặt ngơ ngác. Sau nghĩ lại mới thấy mình ngớ ngẩn vì với ngôn ngữ Lào thì chữ "đá" trong viên đá chắc gì đã giống với chữ "đá" trong cú đá 😆
Đường đến Phonsavan quả nhiên rất đẹp với hoa Ban nở trắng 2 bên đường, Đào cũng có nhưng ít hơn và chỉ còn lá. Điểm xuyết là những cây hoa trắng mà vợ tôi cho là Mận còn thằng cháu Bốp bảo là Lê?
Càng gần đến Phonsavan phong cảnh càng trở nên lãng mạn, những con đường vắt vẻo như những dải lụa với 2 bên là rừng thông xen lẫn trúc và những quả đồi thoai thoải.
Theo kế hoạch thì đoàn sẽ nghỉ tại khách sạn Xiêng Khoảng nhưng không biết vì sao cô Ngân đặt cho đoàn ở khách sạn Anoulack Khen Lao. Đây là một khách sạn 3 sao mà tôi thấy nó không thua gì các khách sạn 4 sao ở Việt Nam. 4 người ở một phòng 2 giường to, giá phòng 50$.
Xe tôi đến khách sạn sớm hơn mọi người nên sau khi đỗ xe tôi đi bộ ra ngoài chờ đón đoàn. Khí hậu và phong cảnh ở Phonsavan khá giống Đà Lạt. Tôi nói chuyện với cậu lái xe tuk tuk, cậu 32 tuổi và đã kịp có tới 5 đứa con gái, cậu tâm sự rằng vẫn muốn có 1 đứa con trai. Tôi hỏi cậu có thấy cuộc sống vất vả lắm không, cậu bảo có. Tôi giả định đến năm 40 tuổi cậu có 10 đứa con gái thì sao, cậu lè lưỡi. Tôi bảo con nào chẳng là con, đừng tự làm khổ mình thế. Cậu gật gù ra chiều đồng ý lắm, chắc gì đã nghe.
Chúng tôi ăn tối ở một quán ăn của người Việt, hai bên đường có nhiều hàng quán người Việt, và một ngân hàng Lào - Việt. Cậu lái xe tuk tuk bảo ở thành phố này nhiều người Việt lắm.
Chúng tôi mang món thịt nai ra thuê nhà hàng chế biến, khi ăn nhiều người còn tiếc là đã không mua con Cầy. Tiếc thì tiếc thế thôi, làm con Cầy đâu có dễ, ấy là tôi nghe người ta nói thế.
Ăn về chúng tôi kéo nhau lên phòng ông Dũng và ông Năm, một nhóm chơi trò chơi dân gian, nhóm khác chơi trò chơi phương Tây tới tận 12h mới đi ngủ.
25/2 (10 Tết)
Theo kế hoạch đoàn sẽ đi Cánh đồng Chum chiều hôm qua và sáng nay đi sớm để đến Cửa khẩu kịp làm thủ tục trước giờ nghỉ trưa. Nhưng hôm qua mà đi Cánh đồng Chum (cách khách sạn khoảng hơn 10km) thì lại muộn quá nên chúng tôi quyết định đi vào sáng nay để rồi sau đó đi thẳng về Cửa khẩu Nậm Cắn sao cho đến Cửa khẩu là sau giờ nghỉ trưa. Như thế đỡ phải dậy sớm quá, về Việt Nam có hơi tối một tí cũng không sao vì đất nước mình rồi.
Cánh đồng Chum, chú em họ tôi kể rằng thời kỳ chiến tranh chống Mỹ nơi đây từng diễn ra trận chiến ác liệt giữa một bên là bộ đội Việt Nam và bộ đội Pathét Lào, bên kia là quân Mỹ, những hố bom vẫn còn đây. Khắp xung quanh cánh đồng toàn Chum là Chum, không ai biết nó ra đời khi nào và có nhiều truyền thuyết xung quanh những cái Chum đó. Chị Vân tôi nghe ai đó nói rằng mỗi Chum là một chiếc quan tài nên vẻ mặt rất thần bí và dặn mọi người không nên chụp ảnh. Tôi và phần lớn đoàn tất nhiên là không nghe chị, dù cho Chum là quan tài đi chăng nữa, miễn chúng ta không làm gì bất kính là được.
Đường từ Phonsavan về Cửa khẩu Nậm Cắn mới là nhiều hoa Đào, hoa ở đây cũng đẹp nhưng cánh hoa nở không được to nên tôi không thích bằng Đào Hà Giang. Đường đèo hôm nay một lần nữa chúng tôi lại gặp sương mù hay nói một cách khác là chúng tôi đi trong mây. Mây quấn lấy các đỉnh núi và ôm cả chúng tôi vào lòng. Tôi lĩnh ấn tiên phong đi trước, qua đoạn mây mù đã lâu mà chưa thấy xe nào, gọi điện thoại cho chú Hưởng không được, phần sốt ruột phần đã đến giờ trưa, vừa lúc gặp một quán Lào bên đường tôi ghé xe lại. Vợ tôi vào giao dịch, tôi ra ngoài chờ đón mọi người, ngay đó tôi phát hiện lốp sau xe mình bị xịt hơi chỉ còn nửa non, may thế chứ lị.
Hình như giao dịch của vợ tôi không thành mặc dù cô ấy đã máu tới mức hỏi mấy bạn Lào rằng: Ing Lít?, các bạn ý vẫn lắc đầu. Tôi tự hỏi nếu các bạn ý gật đầu thì vợ tôi sẽ làm thế nào?
Chỉ tới khi thằng cháu Bốp tới thì mọi việc Ok, nó xách cái ấm điện nhà mang theo, 1 gói mỳ tôm làm đạo cụ và 5 phút sau chúng tôi được lấy nước, cắm điện và chén mỳ tôm ngon lành. Các em Lào chỉ lấy tiền mấy chai bia đoàn gọi uống, dù 2 lần đoàn đưa thêm tiền họ nhất quyết trả lại.
Khi được hỏi về chỗ mây mù khi nãy thì thứ nhất là hôm nay đường không bị lổn nhổn mầu đất khó nhìn, thứ hai là đoàn đã được rèn luyện bữa lên Luang Prabang nên hầu hết mọi người đều bảo "muỗi ý mà".
Xe tôi sau khi thay lốp sơ cua thì chỉ được chạy tối đa 80km/h, ra khỏi mây là về đến Cửa khẩu Nậm Cắn, lúc đó chừng 14h. Phía Lào làm thủ tục nhanh hơn, ra đến cổng cuối cùng của họ thì xe phía trước bị gọi lại nộp 10.000 Kip không rõ lý do, tôi và một xe nữa đi sau không thấy họ gọi gì, 2 xe sau cùng lại phải nộp, đến giờ chúng tôi vẫn chẳng hiểu tiền đấy là tiền gì. Ở phía Cửa khẩu Việt Nam việc kiểm tra có vẻ nghiêm ngặt, chúng tôi phải mang hành lý ra khỏi xe đưa vào máy soi, từng người được gọi tên để kiểm tra và nhận Hộ chiếu.
Chị Anh tôi tâm sự, trước khi đi chị nằm mơ chuyến đi gặp 2 kiếp nạn. Nghe như thầy trò Đường Tăng đi lấy kinh. Thì đây kiếp nạn đầu tiên:
Vừa qua Cửa khẩu là một cây xăng phía bên tay trái, xe cháu An và xe anh rể Hải tôi lái ghé vào đổ dầu. Vô tình kẹp cái xe bồn vào đổ dầu trước chúng tôi (lúc này đang đỗ) vào giữa 2 xe. Bây giờ xe bồn đã đổ dầu xong và nó định đi, thì cái sườn bên phải nơi xe anh rể Hải tôi đang dừng rơi vào điểm mù trên gương chiếu hậu của nó, nó không thấy cứ thế đi ra và BOOM. Cái đầu xe anh rể Hải tôi lái bị móp miếng tướng, may mà đèn đóm thước lái không sao. Lái xe bồn than rằng em đen quá, phía nhà tôi cũng không có ý làm khó dễ gì, nên thay vì phải 5 triệu thì lái xe bồn móc ra 2 triệu rồi từ từ hai bên làm lại sau vậy.
Qua cửa khẩu về đến đất nước mình là thấy cuộc sống phong phú hơn hẳn. Dọc đường trừ thủ đô Vientiane không nói, còn thì người vắng lắm, nếu thấy người thì hoặc là họ đang ngồi thành nhóm tán phét, hoặc là làm chổi chít (chắc là nghe ông quan ở nhà mình làm chổi chít mà nên cơ đồ), hoặc đi tắm. Giờ nào cũng tắm, lạ thế.
Điểm đến ngày hôm nay của chúng tôi là khách sạn Đại Phú Gia trên đường Hồ Chí Minh ở Tân Kỳ, Nghệ An. Từ Cửa khẩu Nậm Cắn đến đây khoảng 200km, trong đó chỉ có gần 30km cuối là nằm trên đường Hồ Chí Minh, còn lại là đường đèo núi nhưng khá đẹp và không quanh co như những đoạn đường chúng tôi vừa trải qua.
Vào đến đường Hồ Chí Minh đã khoảng 19h, trời mưa nhiều, chúng tôi ghé vào một quán ăn bên trái đường, được ăn bữa cơm như ở nhà mình với giá khá rẻ, tính ra chỉ khoảng 30.000đ/người. Tôi tiếc đã không ghi lại tên quán để giới thiệu với mọi người.
Đến khách sạn lúc khoảng 21h. Khách sạn Đại Phú Gia rất đối lập với tên của nó. Nó tồi tàn, bẩn thỉu, nhiều muỗi và thiếu đủ mọi thứ. Hình như mọi người vẫn chơi trò chơi dân gian, tôi nằm ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
26/2 (11 Tết)
6 người đoàn nhà cô Ngân có việc riêng nên chia tay tại đây. Chúng tôi quay ngược lại một đoạn để ăn sáng ở một quán Lươn. Đầu tiên tôi định ăn Miến lươn thì chỉ có Cháo lươn, đổi sang Phở thì sợi phở lại giống như sợi bún. Nghe thằng cháu Bốp, tôi chuyển sang món Súp lươn, lại hóa hay. Súp không như chúng ta vẫn ăn khai vị ở mỗi đám cưới mà nó giống như sốt vang vậy, ăn với bánh mì thật tuyệt vời.
Hôm nay theo kế hoạch chúng tôi sẽ qua tham quan Thành nhà Hồ, sau đó về Thạch Thành chơi nhà cô Thắng em họ tôi rồi chiều tối sẽ về lại Hà Nội.
Gần đến thành nhà Hồ thì kiếp nạn thứ hai của giấc mơ chị Anh tôi xảy ra. Một cậu tóc nhuộm mấy mầu vừa đi xe máy vừa Lai Chim. Đường được chia thành 2 làn bởi một vạch kẻ liền, cậu đi cùng làn với tôi và cậu ở phía trước tôi. Tôi bấm còi, cậu không nhường đường, sợ phiền cậu tôi không bấm thêm nhiều và cố gắng vượt lên với mong muốn vừa không chạm vào cậu vừa không bị đè vào vạch kẻ liền. Mong muốn của tôi chỉ đạt được 2/3, nghĩa là không đè vào vạch kẻ liền nhưng gương xe tôi khẽ chạm vào gương xe cậu.
Cậu liền vượt lên đi đủng đỉnh trước đầu xe tôi và không cho tôi vượt, như thế khoảng chừng cây số thì cậu ra hiệu chặn xe tôi lại. Tôi bảo vợ lắp Camera hành trình vào để làm bằng chứng nhưng vợ tôi sợ lắm, lắp mãi không được, khổ thân vợ.
Tôi xuống xe, cậu xấn vào hùng hổ "Chỉ có mỗi tôi với ông sao ông lại cố tình va vào xe tôi?", dường như cậu không hiểu về vạch kẻ liền, tôi bình tĩnh giải thích, phía sau mọi người cũng bắt đầu xuống can ngăn và một xe cảnh sát giao thông xuất hiện. Chắc cậu thấy nhà tôi đông người nên cũng nguôi nguôi. Trước khi chia tay, tôi và cậu bắt tay thân ái.
Đến thành nhà Hồ đã gần trưa, đoàn mua vé vào tham quan, chú em họ bảo trước đây không cần phải mua vé cứ thế mà vào. Nhưng vé có cái hay của vé, thằng cháu Bốp tập hợp vé của mọi người đem vào Ban quản lý yêu cầu hướng dẫn viên. Thì một cô hướng dẫn viên xinh tươi như hoa với áo dài xanh và giọng nói truyền cảm đã khiến cả đoàn được một phen mở mang kiến thức lịch sử và thêm tự hào về cha ông của mình.
12.30' đoàn tới nhà cô Thắng, anh Tiếp tôi từ Hà Nội vào tận nơi để đón mọi người. Lẩu cua bưng lên, rượu nếp nâng lên, vui sướng ngây ngất. Mãi tận 18.30 mọi người mới chịu về. Chúng tôi đi theo đường Ninh Bình, Phủ Lý chứ không đi cao tốc, đường rất đẹp, lẽ ra chúng tôi sẽ ăn Bánh đa cá rô đồng ở Phủ Lý nhưng mọi người bảo vẫn còn no nên lại thôi. 21.30' đoàn về đến Kim Mã, kết thúc chuyến đi an toàn, vui vẻ. Khi chia tay, ông Năm là thành viên mở rộng của đoàn cứ ôm lấy từng người như không muốn rời xa.
Câu chuyện đi chơi Lào 2018 của gia đình chúng tôi kết thúc tại đây. Nếu có ai hỏi tôi "Lào có gì không?" thì trước khi trả lời tôi kể thêm chuyện vui này:
Anh rể Thắng tôi, bất luận có ai rủ đi đâu anh đều nói CÓ CÁI CHÓ..... GÌ (chữ "Chó" thường được anh lên giọng và kéo dài ra nghe rất phê). Tết vừa rồi cả nhà anh đi Thái Lan, mình anh vẫn ở nhà, THÁI LAN CÓ CÁI CHÓ.... GÌ.
Thì đấy, tôi thấy Lào nghèo và yên bình đến mức nhàm chán, đèn đỏ lâu, còi xe hầu như không sử dụng, người dân suốt ngày đi tắm. Một người trong đoàn tôi còn phát hiện rằng khắp cả đoạn đường chúng tôi đi qua không thấy một nghĩa trang nào. Đường lên cố đô Luang Prabang đẹp cũng không thể hơn Tây Bắc, Hà Giang. Núi Phú Sĩ không hơn đỉnh Lang Biang. Nhưng tôi thích, tôi thích được rong ruổi trên đường cùng gia đình mình, được cùng những người mình yêu đến những miền đất mới. Thế thôi, còn suy cho cùng thì cũng CÓ CÁI CHÓ.... GÌ.
Một số thống kê cho chuyến đi:
- Số lượng người: 24 người lớn. Lớn tuổi nhất 70, nhỏ tuổi nhất 19.
- Số lượng xe: 4 xe 5 chỗ và 1 xe 7 chỗ
- Thời gian : 8 ngày 7 đêm
- Hành trình: 2.300km, trong đó 1.000km đường Việt Nam và 1.300km đường Lào.
- Tiền ăn/uống: 30.500.000đ
- Tiền khách sạn: 38.500.000đ
- Xăng xe: Bình quân 4.1 triệu/xe x 5 = 20.500.000đ. Giá xăng tại Lào từ 9.100 đến 9.500 Kip tùy vùng. Đắt hơn khoảng 1.3 lần xăng mình.
- Còn lại là vé tham quan.
- Bình quân mỗi người hết khoảng 4.500.000đ.
Một số thống kê cho chuyến đi:
- Số lượng người: 24 người lớn. Lớn tuổi nhất 70, nhỏ tuổi nhất 19.
- Số lượng xe: 4 xe 5 chỗ và 1 xe 7 chỗ
- Thời gian : 8 ngày 7 đêm
- Hành trình: 2.300km, trong đó 1.000km đường Việt Nam và 1.300km đường Lào.
- Tiền ăn/uống: 30.500.000đ
- Tiền khách sạn: 38.500.000đ
- Xăng xe: Bình quân 4.1 triệu/xe x 5 = 20.500.000đ. Giá xăng tại Lào từ 9.100 đến 9.500 Kip tùy vùng. Đắt hơn khoảng 1.3 lần xăng mình.
- Còn lại là vé tham quan.
- Bình quân mỗi người hết khoảng 4.500.000đ.
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóaCảm ơn Vũ Hiệp với bài tập làm văn 10 điểm. Đọc bài của bạn tôi có cảm nhận như vửa được chuyến đi lại nước Lào, mặc dù từ năm 2011 đến nay tôi đã 8 lần qua lại chơi bời...
XóaBác chấm dễ quá. Cảm ơn bác
XóaMột vài thắc mắc, khi nào tiện bác giải đáp giúp nhé
XóaChắc cô Cúc và cả đoàn trách tôi nhiều vụ thuê xe tuk tuk ở Luang Prabang... Chuyện bình thường ấy mà! Việc sử lý trong điều kiện cụ thể phụ thuộc vào sở thích, thói quen, cũng như cách tính toán của mỗi người theo khả năng... Mà phải có những cái khác nhau ấy, cuộc sống nó mới hấp dẫn chứ!
XóaNhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóaCảm ơn bac chẳng hết, ai dám trách bác. Vì thấy bác Quang chỉ đâu chuẩn đấy nên cái gì chưa rõ thì hỏi lại thôi ạ
Trả lờiXóa