Chiều qua có cô bé bán tăm vào nhà mời mua. Tôi từ chối mua vì bây giờ thật giả lẫn lộn, chẳng biết đằng nào mà lần. Cô đi được một lát thì quay lại nhấn chuông một lần nữa, sự kiên nhẫn này của cô khiến tôi khó chịu và dứt khoát từ chối. Không phải tôi tiếc 10.000đ để mua 3 gói tăm, mà tôi sợ bị kẻ xấu lợi dụng. Thuyết phục không được, cô lủi thủi bỏ đi...
Chợt tôi nghĩ tới chuyện Cô bé bán diêm của Andersen và tôi liên tưởng tới em, nếu em đúng là một người bán tăm thực sự cho một cơ sở nghĩa tình nào đó (em có giới thiệu nhưng tôi không nghe) thì sao nhỉ?
Những người mua đàn đến với tôi, họ đưa cho tôi hàng chục triệu và không ít khi là hàng trăm triệu. Họ tin tôi là người tốt, mặc dù trên đời vẫn có những kẻ xấu và mặc dù họ cũng chẳng thể xác quyết 100% về tư cách của tôi, họ đã tin. Vậy sao chỉ có 10.000đ mà tôi đã không dám tin em? Có chăng một kết thúc tốt đẹp hơn cho câu chuyện Cô bé bán diêm nếu chúng ta dám có nhiều niềm tin hơn nơi cuộc sống?
Mong rằng em sẽ quay trở lại!