Thứ Năm, 28 tháng 7, 2011

Cô bé bán tăm (hậu Cô bé bán diêm)!

Chiều qua có cô bé bán tăm vào nhà mời mua. Tôi từ chối mua vì bây giờ thật giả lẫn lộn, chẳng biết đằng nào mà lần. Cô đi được một lát thì quay lại nhấn chuông một lần nữa, sự kiên nhẫn này của cô khiến tôi khó chịu và dứt khoát từ chối. Không phải tôi tiếc 10.000đ để mua 3 gói tăm, mà tôi sợ bị kẻ xấu lợi dụng. Thuyết phục không được, cô lủi thủi bỏ đi...
Chợt tôi nghĩ tới chuyện Cô bé bán diêm của Andersen và tôi liên tưởng tới em, nếu em đúng là một người bán tăm thực sự cho một cơ sở nghĩa tình nào đó (em có giới thiệu nhưng tôi không nghe) thì sao nhỉ?
Những người mua đàn đến với tôi, họ đưa cho tôi hàng chục triệu và không ít khi là hàng trăm triệu. Họ tin tôi là người tốt, mặc dù trên đời vẫn có những kẻ xấu và mặc dù họ cũng chẳng thể xác quyết 100% về tư cách của tôi, họ đã tin. Vậy sao chỉ có 10.000đ mà tôi đã không dám tin em? Có chăng một kết thúc tốt đẹp hơn cho câu chuyện Cô bé bán diêm nếu chúng ta dám có nhiều niềm tin hơn nơi cuộc sống?
Mong rằng em sẽ quay trở lại!

Thứ Sáu, 29 tháng 4, 2011

Ta có đúng là người đàng hoàng?

"Tư Mã Thiên theo dõi một nhân vật là cốt tìm cho được cái bản chất của nó. Chính vì thế ông không bao giờ bỏ qua những cảnh thiếu thốn, nhục nhã mà nhân vật đã trải qua, vì ông biết bản chất con người thường lộ ra ở những lúc ấy..."
Trích Sử ký Tư Mã Thiên.
Ngày trước, tôi có thằng đệ tử mà tôi với nó luôn coi nhau như anh em ruột thịt. Nó hiểu tôi còn hơn cả vợ tôi bây giờ, tôi thương nó lắm! Hiềm một nỗi tính khí của nó lèm nhèm, tiểu xảo. Ai có lợi cho nó thì nó khúm núm, xum xoe, còn thì bất luận xơi được của ai cái gì là nó xơi liền, không kể thủ đoạn. Mỗi khi tôi phê bình nó, nó liền lôi xuất thân của nó và tôi ra để so sánh. Nó bảo nếu nó có được một ông bố như là bố tôi, được một gia đình như gia đình tôi, chắc chắn nó sẽ chẳng thua kém gì tôi. Thế thì nói làm chó gì!

Thứ Sáu, 22 tháng 4, 2011

P.R

"Bitis nâng niu bàn chân Việt" hay "Dù bạn không cao nhưng người khác vẫn phải ngước nhìn" là những câu quảng cáo mà tôi thích, ấn tượng hơn nữa là những quảng cáo không kèm lời nói, và đó "chỉ có thể là Heineken".
Quảng cáo mà tôi không thích là khi có ông hoàng bà chúa vì không chịu uống một thứ nước mà nhà quảng cáo đang bán nên bị nổi mụn hoặc khô môi... hay chuyện về một đôi vợ chồng rất lạ vì họ luôn mang theo thuốc ho hoặc thuốc bổ thận trong người để khi người còn lại ho hoặc "yếu thận" thì xòe ra tức thì, lạ hơn nữa là vị kia uống xong tươi tỉnh khỏi bệnh liền và rồi hai vị đồng thanh nói ra rả về các thông tin liên quan tới thứ thuốc đó...
Sở dĩ tôi phải mào đầu lòng vòng như thế là vì hôm nay tôi sẽ viết bài để P.R cho chính mình và ý tôi là những quảng cáo đúng đắn thì ta nên hoan nghênh, chứ không phải cứ P.R thì là xấu. Nói tóm lại, tôi mong quý vị ủng hộ cho sự P.R của tôi dưới đây, nếu nó lành mạnh.

30 NGÀY TRẢI NGHIỆM HERBALIFE

  Tôi 50 tuổi, vài năm gần đây càng ngày chuyển động càng nặng nề, đứng lâu một chút thì bị đau gối và gót, hay mệt mỏi. Cách đây đã lâu, có...