Anh biết không, cái hôm anh nghe tôi mà phạt con anh úp mặt vào tường. Tuyên bố là phạt 30 phút, mới chỉ 10 phút anh đã mềm lòng mà tha cho nó. Tôi hiểu anh thương nó lắm, anh không chịu được đau !
Hôm nay tôi phạt con tôi, quỳ úp mặt vào tường. Tôi định phạt nó 30 phút, nhưng cứ mỗi phút trôi qua thì lòng tôi như lửa đốt vậy. Tôi cũng thương nó lắm, Cha mẹ mà. Nhưng tôi cố chịu.
Tôi cố chịu đựng từng phút, đến những dòng chữ này thì được 19 phút rồi. Không biết tôi với nó ai là người đau hơn, nên tôi phải ngồi mà viết để thời gian trôi qua mau...
Bây giờ thì tôi đã chịu đau được nhiều hơn anh rồi đấy anh ạ, chúng ta phải cố thôi anh, vì chúng nó cả thôi mà. Ngày xưa sao mình không hiểu nỗi đau của Cha Mẹ mình anh nhỉ?