Thứ Sáu, 22 tháng 4, 2011

P.R

"Bitis nâng niu bàn chân Việt" hay "Dù bạn không cao nhưng người khác vẫn phải ngước nhìn" là những câu quảng cáo mà tôi thích, ấn tượng hơn nữa là những quảng cáo không kèm lời nói, và đó "chỉ có thể là Heineken".
Quảng cáo mà tôi không thích là khi có ông hoàng bà chúa vì không chịu uống một thứ nước mà nhà quảng cáo đang bán nên bị nổi mụn hoặc khô môi... hay chuyện về một đôi vợ chồng rất lạ vì họ luôn mang theo thuốc ho hoặc thuốc bổ thận trong người để khi người còn lại ho hoặc "yếu thận" thì xòe ra tức thì, lạ hơn nữa là vị kia uống xong tươi tỉnh khỏi bệnh liền và rồi hai vị đồng thanh nói ra rả về các thông tin liên quan tới thứ thuốc đó...
Sở dĩ tôi phải mào đầu lòng vòng như thế là vì hôm nay tôi sẽ viết bài để P.R cho chính mình và ý tôi là những quảng cáo đúng đắn thì ta nên hoan nghênh, chứ không phải cứ P.R thì là xấu. Nói tóm lại, tôi mong quý vị ủng hộ cho sự P.R của tôi dưới đây, nếu nó lành mạnh.
Nói đến ý nghĩa của từ P.R tôi cũng lấy làm lạ, vì khi ta nghe nói "a, thằng cha này đang P.R đấy" là khi ta nghĩ một ai đó đang quảng cáo cho bản thân hoặc sản phẩm của họ. P.R theo tôi hiểu là viết tắt của cụm Public Relations, nghĩa là quan hệ công chúng, vậy hiểu nó theo nghĩa quảng cáo cho con người hay cho sản phẩm có đúng không? Các vị chuyên nghiệp về P.R xin đừng cười tôi dốt, vì "có thể tôi ngu nhưng người khác vẫn phải ngước nhìn", bằng chứng là các vị đang đọc bài của tôi.
Trước khi chính thức đi vào bài P.R (ở đây tôi vẫn hiểu P.R theo nghĩa là quảng cáo cho con người hoặc cho sản phẩm), tôi xin dành ít phút nói về việc viết Blog. Ngày đầu tiên lập ra cái Blog này, tôi có kế hoạch viết cho nó khoảng một bài mỗi tuần. Ngay khi viết bài đầu tiên, tôi nhận thấy đó là một kế hoạch quá sa sỉ đối với trình độ văn học của mình, và tôi chuyển sang mỗi tháng viết một bài. Thực hiện được vài tháng thì tôi bế tắc, nếu bạn có ý định chê cười tôi thì trừ khi bạn là nhà văn còn nếu không bạn cứ thử xem. Tất nhiên là có những người làm tốt hơn và tôi xin gửi tới họ sự kính trọng. Đối với tôi, viết một bài ví như là phụ nữ rặn đẻ, vấn đề là khi phụ nữ rặn đẻ thì họ có cái để mà rặn, còn với những tay viết ba lăng nhăng như tôi, nếu không có cái để rặn mà cứ cố thì có thể nó sẽ phun ra cái khác, ai mà biết được!
Tôi nói như vậy không ngoài mong muốn quý vị sẽ đọc bài của tôi với cái độ lượng của người cao cả để rồi dùng lưỡi dao của sự tha thứ mà gọt giũa đi những chỗ rườm rà thì cái văn của tôi may ra mới đủ nhẵn nhụi để chui vào trong lòng quý vị. Xin cảm ơn.
Và vì là P.R nên dĩ nhiên tôi sẽ nói những điều nhằm ca ngợi rằng tôi tốt và sản phẩm của tôi tốt, thế còn tôi là Hiệp và sản phẩm của tôi là đàn Piano. Tuy nhiên, tôi sẽ không nói rằng sản phẩm của tôi có thể giúp quý vị bay được lên trời hoặc hết ho v.v... Tôi sẽ nói vài ý, và nỗ lực bám sát sự thực, luôn là là mặt đất mà thôi.
Trước tiên, tôi P.R rằng tôi là nhà nhập khẩu trực tiếp đàn từ Nhật chứ không phải mua lại của anh nào ở Sài Gòn hay chị nào ở Cầu Giấy cả. Sở dĩ thế là vì đã có một anh bán đàn ở Sài Gòn nói với một chị (sẽ) mua đàn ở Đà Nẵng rằng Pianonet (thương hiệu của tôi đấy) không nhập đàn ở Nhật mà là mua từ Sài Gòn về. Quả đá này khiến gót hồng của chị Đà Nẵng hơi phiêu du một tí! Ngoài ra lại có một chị ở Cầu Giấy mà quả thực đến nay với tôi vẫn là một "người đàn bà xa lạ" mà lại một mực khẳng định với cô khách hàng của tôi rằng tôi mua đàn của chị ý về để bán lại. Thực là cạnh tranh thiếu lành mạnh quá.
Thật ra những quả đá này không nặng ký và có vẻ hơi coi thường khách hàng, những người có khả năng phân biệt và luôn đánh giá thấp tính gièm pha. Hơn nữa, tôi có đủ năng lực, giấy tờ và các cơ sở khác để chứng minh rằng hàng hóa của tôi nhập từ Nhật, còn ngược lại các vị kia chắc chắn sẽ không có bất cứ một thứ gì để chứng minh cho điều họ nói. Vả lại, niềm tin của khách hàng không chỉ đến từ việc bạn có là nhà nhập khẩu hay không, bạn còn phải cố gắng làm việc tốt và cạnh tranh lành mạnh, khách hàng sẽ tự cảm nhận được, bạn thân mến ạ.
Phần tiếp theo sẽ dành để ca ngợi về một con người đầy trách nhiệm và hết lòng tận tụy với công việc, người đó tất quý vị không khó để đoán được, chính là tôi. Và để mọi người không nghĩ mình nói suông, dưới đây là vài ví dụ để minh chứng:
- Do lượng người mua là không ổn định đến mức có thể lên được kế hoạch tiêu thụ nên đã xuất hiện những khoảng gián đoạn giữa hai đợt hàng nhập (có khi lên đến hàng tháng), những lúc đó tôi không có hàng và tôi chờ hàng về chứ không đi mua hàng ở đây về bán.
- Mỗi một cây đàn của tôi (tôi luôn nghĩ mỗi một cây đàn là của tôi kể cả khi tôi đã bán nó cho khách hàng) đều do chính tôi lựa chọn nhập khẩu, do tôi căn chỉnh và do tôi bảo hành.
Xét về lợi ích kinh tế, cách làm trên không phải là thông minh, đồng vốn của tôi sẽ không được quay vòng liên tục, tôi mất đi nhiều cơ hội bán hàng và ngay cả khi có thể bán được nhiều hàng cùng một lúc thì tôi cũng không đáp ứng được vì chỉ có một mình. Thế thì vì sao tôi phải làm vậy?
"Kim chỉ phải có đầu, con voi phải có vòi" và đây là giải thích của tôi:
- Trong thời gian gián đoạn giữa hai đợt hàng nhập, nếu mua hàng ở đây để bán tôi sẽ không kiểm soát được chất lượng hàng, và vì chỉ có một mình nên tôi cũng cần khoảng thời gian này để chăm sóc, bảo dưỡng đàn đã bán cho khách hàng của mình.
- Thuê thêm người làm (tôi đã từng) nếu không kiểm tra lại toàn bộ công đoạn thì rất rủi ro, nếu kiểm tra thì còn vất vả hơn tự mình làm.
- Cuối cùng và rốt ráo là tôi rất yêu cây đàn. Khi bạn yêu cái gì, bạn muốn chính tay bạn chăm sóc cho nó.
"Ồ, thằng cha này P.R ghê quá nhỉ", ai đó sẽ nói vậy. Không sao, mục tiêu đã rất rõ ràng từ đầu, và ít nhất bài viết đã thành công ở khía cạnh không bị lạc đề.
Phần mở bài tôi đã quảng cáo không công cho Bitis, bia Sài Gòn và Heineken. Phần kết thúc sẽ là quảng cáo cho Piano của tôi:
Piano là tốt nhất cho sự phát triển của trẻ nhỏ, Piano không phải là thuốc và không thể thay thế thuốc, Piano có thể dùng cho phụ nữ có thai và cho con bú nhưng không dùng cho trẻ em dưới 5 tuổi. Đọc kỹ hướng dẫn sử dụng trước khi dùng.

Lời tác giả: sau khi viết xong đọc lại thấy hơi vớ vẩn, nhưng chẳng lẽ mấy tháng không viết bài nào? Thôi, cứ coi như giải trí nhé!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

30 NGÀY TRẢI NGHIỆM HERBALIFE

  Tôi 50 tuổi, vài năm gần đây càng ngày chuyển động càng nặng nề, đứng lâu một chút thì bị đau gối và gót, hay mệt mỏi. Cách đây đã lâu, có...